Thursday, May 17, 2007

VÔ CẢM VÀ VÔ TRÁCH NHIỆM!

Đọc những dòng “Trách nhiệm và lương tâm” từ Nhật ký phóng viên của Lê Thanh Hà đăng trên báo Tuổi Trẻ ngày 11/4/2007, tôi vừa bàng hòang vừa lo lắng. Bàng hòang vì cách hành xử nhẫn tâm, vi phạm pháp luật trắng trợn của những người lớn nhân danh những “công cụ” tốt đẹp nhất của xã hội nhầm vào một em học sinh gái chỉ mới hơn 10 tuổi. Họ là những thầy giáo, là tổng phụ trách đội, là công an nhân dân…hơn nữa, họ còn là những người lớn, là bậc phụ huynh, theo lẽ thường họ phải biết tôn trọng pháp luật, hành xử theo luật và hơn nữa phải theo những tập quán đạo đức xã hội về sự quan tâm, chăm sóc và bảo vệ trẻ em trong mọi hòan cảnh. Xã hội đã tin cậy và giao cho họ quyền hạn, trách nhiệm để chăm sóc, bảo vệ, giáo dục, đào tạo thế hệ trẻ, những người chủ tương lai của đất nước. Và họ đã làm gì với em Hùynh Thị Ngọc Trâm, học sinh lớp 5 Trường tiểu học An Hiệp 2, huyện Châu Thành, tỉnh Đồng Tháp để ngay sau đó em trở thành một người tâm thần, sợ hãi tất cả mọi người và dĩ nhiên không thể tiếp tục đi học như những trẻ em bình thường khác? Rồi đây tương lai của em sẽ ra sao với cú sốc quá lớn ngay khi em còn đang ngồi trên ghế nhà trường?
Cách đây hơn 3 tuần em Trâm bị tổng phụ trách đội là thầy giáo Lê Văn Xem nghi lấy cắp 47.800 đồng tiền quỹ lớp nên áp giải em lên công an xã để lấy khẩu cung. Việc này cũng được sự đồng tình của thầy hiệu trưởng Lưu Văn Ca. Đến công an xã, Trâm bị tách đưa vào phòng riêng và bị hai công an xã là Lê Văn Thanh và Võ Thanh Phương dọa dẫm, ép cung. Khi gia đình đi tìm kiếm vì không thấy em đi học về, em Trâm đang ở trong tình trạng hỏang lọan vì sợ hãi và stress nặng. Mặc dù đã nhiều lần đưa Trâm đi chữa trị ở Bệnh viện Sức khỏe tâm thần TP.HCM, nhưng đến nay tình trạng của Trâm vẫn không thuyên giảm mà còn có nguy cơ nặng hơn. Bàng hòang và phẫn nộ, dư luận đã lên tiếng yêu cầu các cơ quan chức năng xử lý thích đáng những người lớn vô cảm, vô trách nhiệm đã dồn đẩy em Trâm vào hòan cảnh thương tâm như vậy.
Thế nhưng, dù ông hiệu trưởng đã tỏ ra ân hận vì sai lầm “phản giáo dục” của mình đã nộp đơn xin từ chức, dù thầy giáo tổng phụ trách đội, các anh công an xã có bị kỷ luật tương xứng với sai phạm của mình thì em Trâm cũng sẽ chẳng bao giờ trở lại với những ngày tháng hồn nhiên trước đây khi những người lớn có “trách nhiệm giáo dục, chăm sóc và bảo vệ” em phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Họ đã hành xử như những người không có lương tâm, không có gia đình và cũng không phải là những người được đại diện cho những “công cụ” tốt đẹp nhất của Nhà nước trong trường hợp của em Trâm.
Có những sai lầm sẽ phai mờ dần theo năm tháng, nhưng cũng không ít hậu quả của những việc làm tắc trách, vô cảm sẽ mãi mãi hằn sâu trong tâm trí và cuộc sống của một con người. Nếu mỗi sai lầm chúng ta đều phải trả giá như trường hợp em Trâm thì quả là một cái giá quá đắt cho xã hội.
Đó cũng là điều mà những ai có lương tri cũng đều phải lo lắng khi biết chứng kiến hòan cảnh đau lòng của em Trâm. Các luật sư, các nhà tâm lý giáo dục lên tiếng về trường hợp này đều cho rằng các thầy giáo, công an xã, tổng phụ trách đội có liên quan đã có những hành vi xâm phạm quyền trẻ em, bắt giữ người trái pháp luật, phản sư phạm và trên hết là phi nhân bản. Điều đáng lo ngại là những hành vi đáng bị lên án và phạm pháp đó lại xuất phát từ những con người được xã hội đào tạo, tin cậy giao cho những nhiệm vụ cao quý nhất là “trồng người” và bảo vệ sự bình an, hạnh phúc của nhân dân.
13-4-2007

No comments: